Sài Gòn ơi! Hãy vững vàng và mạnh khoẻ nhé!

Nếu ai đó đã từng sống ở Sài Gòn nay có dịp trở lại thì chắc chắn họ sẽ không thể tưởng tượng và hình dung nổi về một Sài Gòn mà họ đã từng sống. Quả thật, một Sài Gòn phồn hoa trong sự huyên náo, nhộn nhịp bỗng chốc thành u ám, cô quạnh đến khiếp sợ!
Tiếng của những chiếc xe cứu thương vang lên từng tiếng hú dài thật não nề và đâu đó phảnh phất mùi của tử khí. Một Sài Gòn hoa lệ mà trước giờ vẫn được ví như “Hòn ngọc Viễn Đông” nay ngổn ngang với hàng chục, hàng trăm chốt phong toả được dựng lên. Một Sài Gòn tấp nập người qua lại ở những bến xe, sân bay và chợ đầu mối nay vắng bóng, hiu quạnh. Thế nên, có người vừa đùa vừa thốt một lời nao lòng: “Sài Gòn chẳng khác gì như một người trở bệnh nặng với những vết thương bầm dập, chằng chịt khắp nơi đến nỗi không ai dám đến gần”.
Bên cạnh đó, những ngày giãn cách xã hội cũng đã làm cho nhiều người có cái nhìn rõ hơn về một Sài Gòn thực sự ẩn khuất sau những ngôi nhà chọc trời, những khu vui chơi sang chảnh. Nếu như Sài Gòn vẫn được biết đến như là một thành phố hoa lệ thì nói đúng hơn những ngày này “hoa” chỉ dành cho người giàu, còn “lệ” lại dành cho người nghèo mà thôi. Bởi lẽ tiếng khóc, tiếng kêu ai oán vẫn đang thốt lên trong từng ngõ ngách của Sài Gòn.
Họ là những người bán vé số, những người nhặt ve chai, những người buôn thúng bán bưng, những công nhân nghèo khắp nơi trong Sài Gòn vẫn đang kiếm miếng ăn qua ngày dựa vào từng bó rau, ký gạo của những nhà hảo tâm. Bởi chưng khi mà người người, nhà nhà không được ra ngoài, khi mà các công ty, xí nghiệp đóng cửa thì điều đó cũng đồng nghĩa với khoản thu nhập ít ỏi của họ cũng mất đi. Thêm vào đó giá cả thực phẩm những ngày này cũng tăng chóng mặt. Thế nên có không ít người phải chịu cảnh no bữa trưa đói bữa chiều, nhất là những người nghèo trọ ở cuối con phố, nơi dễ bị bỏ sót. Thực sự chưa bao giờ Sài Gòn lại cần đến sự chung tay, góp sức của đồng bào cả nước đến vậy.
Dẫu vậy, dù Sài Gòn đang phải chịu “băng bó” là vậy, đang phải nhận sự tiếp tế từ đồng bào mình là vậy, nhưng giữa lòng Sàigòn vẫn sáng ngời hình ảnh đẹp của những con người thầm lặng . Có nhiều bạn trẻ không quản ngại vất vả giữa đêm khuya để phân phát thức ăn cho những người vô gia cư, những người đói khổ. Có những người chủ xóm trọ sẵn sàng giảm hoặc miễn tiền cho những người thuê trọ. Có những doanh nhân kêu gọi bạn bè, đồng nghiệp nấu ăn miễn phí cho những khu cách ly, cho những bệnh nhân, cho những nhân viên y tế.
Và còn đó, có những gian hàng gian hàng 0 đồng của các vị chủ quán dễ thương, hay của các tổ chức thiện nguyện dành cho những ai thiếu thốn. Đặc biệt nhất là hình ảnh của hàng trăm Tu sĩ tình nguyện dấn thân ra các tuyến đầu của cơn đại dịch. Họ hăng say và sẵn sàng phục vụ, cung ứng cho các bệnh nhân đang trong cơn thập tử nhất sinh.
Và hơn hết, dường như khắp nơi mọi người trong đất nước đều hướng về Sài Gòn với tình yêu trĩu nặng, với những chuyến hàng đầy ắp tình người. Những điều này không chỉ đem lại niềm ai ủi cho Sài Gòn trong lúc khốn khó nhưng còn ánh lên niềm hy vọng cho một tươi sáng phía trước vì “sau cơn mưa trời lại sáng”. Nỗi đau của Sài Gòn cũng là nỗi đau của cả con dân Việt Nam. Hy vọng của Sài Gòn cũng là hy vọng của nước Việt Nam.
Sài Gòn ơi! Hãy vững vàng và mạnh khoẻ nhé!

Bài viết: MAI MẮM | Giọng đọc: THÙY DUYÊN

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *