Anh thân mến,
Chiều hôm nay, một buổi chiều Chúa Nhật, như thường lệ, cửa phòng Anh lại mở. Em lại nhớ về Anh. Vẫn căn phòng đầy ấp kỷ niệm đó, nhưng sao giờ vắng lặng và trầm mặc như cái tính cách của Anh lúc sinh thời. Vẫn lại câu nói cũ, cũ hơn cả thời gian, buông theo một tiếng thở dài: “Mới đó thôi…Ờ! Mới đó thôi đã một tháng rồi!”
Lắm lúc, em chỉ muốn thật hồn nhiên, ngây thơ chẳng muốn tin rằng: người bạn vong niên của mình đã vĩnh viễn rời xa, bỏ lại cuộc chơi nơi tinh cầu bé nhỏ này. Đã lâu rồi, em quên mất cảnh “vô cùng thương tiếc” hay lúc ấy em còn quá nhỏ để thấy mà ôm lấy sức nặng của nỗi thống khổ ly biệt đó. Nhưng ngay lúc này, mọi ký ức về Anh lại ùa nguyên vẹn tựa hôm qua và cứ nghẹn đầy trong ý nghĩ.
Hôm ấy mọi người tiễn biệt Anh về với lòng đất mẹ và ai cũng muốn lưu giữ ký ức về một người anh em đã cùng sánh bước trên hành hình Dâng Hiến. Ôi cái đêm Tất niên đó, sẽ mãi mãi không thể phai mờ trong tâm thức của những người còn sống. Đêm cuối cùng anh em chúng ta còn nhìn thấy nhau. Thế nhưng, có ai ngờ đêm đó là tiệc chia tay để Anh khởi đầu cuộc xuất hành mới của mình. Anh còn hẹn sẽ gặp lại anh em sau Tết, nhưng giờ đây, anh em lại hẹn gặp Anh nơi buổi tiệc khải hoàn của ngày Cánh Chung, ngày ấy mọi kẻ chết trong mồ sẽ trỗi dậy và sống một đời sống mới trong Ba ngôi Thiên Chúa.
Thật xúc động biết bao hình ảnh anh em cùng thắp ném nhang, vây quanh phần mộ Anh mà hát, mà cầu kinh, mà ngồi xuống ôn lại những hồi ức hoa niên vãn thời…cứ thế, nhiều lần lắm rồi. Hóa ra là trong cõi mất mát mà ai cũng rúng lạnh, chẳng muốn bén mảng đến; giữa nơi mà bóng tối hân hoan thống trị và bày trò tiêu khiển trên những nấm mồ, lại cảm kích những đốm lửa thật dễ thương vừa thắp lên đủ ấm lòng người nằm bên dưới. Và chút hương khói bàng bạc, hẫng hiu hư vô cũng đủ để hồn người đang phiêu linh cõi miền uyên náo nào đó mỉm cười mãn nguyện rằng mình vẫn sống. Em tự hỏi rằng: liệu ngày mai, ngày kia, rồi những ngày sau tiếp…điểm hẹn âm-dương đó sẽ vẫn tiếp diễn?
Nơi nghĩa trang đó và ngay chính trong sâu thẳm mình, “trời” vẫn u uất, “gió mưa” vẫn rả rích lê thê, để “rêu” vẫn cứ xanh xao ôm lấy nấm mộ người nằm bên dưới và cả con tim người bên trên. Biết rằng mọi khái niệm vật chất cũng như nhan sắc và thanh xuân muôn đời là hữu hạn, thì cái tình càng thiết tha mãnh liệt hơn. Và nâng niu từng mảnh ký ức một thời vang bóng, hay đơn giản chỉ là sự có mặt bằng đôi lời kinh, cũng là một cách níu giữ hơi thở, sự sống của người thân trong một góc đẹp của con tim….
“Ngỡ lòng mình là rừng
Ngỡ hồn mình là mây
Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây…”
(Hồ Dzếnh)
Pet Anh Tài, CSC.
Bài viết liên quan
Lễ kính thánh Vinh sơn Phạm Hiếu Liêm – Bổn mạng Học viện Dòng Thánh Tâm Huế
THÁNH VINH SƠN PHẠM HIẾU LIÊM, LINH MỤC, TỬ ĐẠO (1732-1773) Cổ nhân có câu:...
Mừng lễ thánh Vinh Sơn Liêm- Bổn mạng Học Viện Dòng Thánh Tâm Huế
“Muôn vàn đau đớn nay đã theo ngày tháng trôi. Hy sinh vì lòng tin...
Thánh Lễ giỗ lần thứ 72 của Đức Cha Đôminicô Hồ Ngọc Cẩn, Bề trên tiên khởi Dòng Thánh Tâm Huế
Vào lúc 17h30 ngày 28 tháng 11 năm 2020, tại Cộng Đoàn Thánh Tâm Thị...
Cộng đoàn Thánh Tâm Thị Nghè viếng nghĩa trang
Trong mầu nhiệm hiệp thông, truyền thống Giáo Hội từ xưa đã dành riêng tháng...