20.11.2025. Thứ Năm tuần XXXIII thường niên. Lc 19, 41-44

Tin mừng hôm nay cho thấy rõ Chúa Giêsu đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc của con người. Người không chỉ nhắc đến sự thiếu đức tin của Giêrusalem, và Người cũng không bày tỏ sự bất bình của mình bằng cách kể ra một loạt lời buộc tội. Người đã rơi nước mắt đau buồn trước tình trạng của thành thánh. Người đến để chia sẻ với dân Chúa “điều đem lại bình an”, nhưng họ đã chối bỏ Người (Lc 19,42). Người có thể nhận ra rằng bằng cách tiếp tục sống trong tội lỗi, họ đang chuốc lấy tai họa cho chính mình và Đền Thờ. Và ý nghĩ về tai họa đó đã khiến Người khóc.

Trong nỗi thương tiếc Giêrusalem, Chúa Giêsu đã cùng với nhiều ngôn sứ khác than khóc cho tình trạng của dân Chúa. Êlisê đã khóc khi thấy vua Aram sắp hủy diệt Israel (2V 8,11-12). Nêhêmi cũng khóc khi nghe tin về tình cảnh tuyệt vọng của dân Người trong một Giêrusalem bị thiêu rụi (Nêhêmi 1,4). Và Giêrêmia, được gọi là “nhà tiên tri than khóc”, đã rơi những giọt lệ cay đắng “vì sự hủy diệt lớn lao đang ập đến… dân Ta” (Gr 14,17).

Tuy nhiên, không chỉ Chúa Giêsu hay các tiên tri thời xưa mới tràn ngập nỗi buồn. Nhiều người trong chúng ta đã từng khóc thương cho một người nào đó đã mất đức tin hoặc chưa bao giờ tin vào Chúa. Có thể họ không thấy cần đến Chúa, hoặc nghi ngờ lòng thương xót của Người, hoặc tức giận với Người. Nỗi đau khổ của họ xuyên thấu trái tim chúng ta, và chúng ta đau buồn cho họ. Chúng ta không mong muốn gì hơn là họ được nếm trải sự bình an và lòng thương xót mà chúng ta biết.

Thật an ủi biết bao khi nhớ rằng Chúa Giêsu cũng than khóc với chúng ta! Người khao khát sự chữa lành và đoàn tụ của họ thậm chí còn hơn cả chúng ta. Nhưng hãy nhìn xa hơn bài Tin mừng hôm nay, và bạn sẽ thấy điều gì đã xảy ra sau lời than khóc của Chúa Giêsu về Giêrusalem. Người tiếp tục rao giảng, dạy dỗ và ban lòng thương xót cho tất cả những ai sẵn lòng đón nhận Người (Lc 19,47). Rồi Người đã hy sinh mạng sống mình cho họ – và cho chúng ta nữa.

Ngày qua ngày, Chúa vẫn tiếp tục vươn tay ra với con cái Người. Mỗi ngày là một “cuộc viếng thăm” mới (Lc 19,44). Mỗi khoảnh khắc, Người đều ban cho những người thân yêu của bạn một cơ hội mới để trở về với Người. Và Người sẽ không bao giờ dừng lại.

Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa vì Chúa yêu thương người mà con đang cầu nguyện cho hơn cả con. Xin giúp họ nhìn thấy Chúa và đón nhận ơn cứu rỗi của Chúa.

Bài viết liên quan

19.11. 2025. Thứ Tư tuần XXXIII thường niên. Lc 19, 11-28

Làm cách nào Thiên Chúa thiết lập vương quốc của Người ở đây trên trái...

18.11.2025. Thứ Ba tuần XXXIII thường niên. Lc 19, 1-10

Bạn sẽ làm gì nếu Đức Giêsu gõ cửa nhà bạn và nói: “Tôi phải...

17.11.2025. Thứ Hai Tuần XXXIII thường niên. Lc 18, 35-43

Bạn có bao giờ gặp gỡ giây phút đặc biệt của ơn sủng, cơ hội...

16.11.2025. Chúa Nhật XXXIII thường niên năm C. Lc 21, 5-19

Bạn sẽ phản ứng thế nào nếu ai đó nói tiên tri rằng nhà thờ...

15.11.2025. Thứ Bảy Tuần XXXII thường niên. Lc 18, 1-8

Vị quan tòa trơ trẽn và bất công đương đầu với người đàn bà quấy...

14.11.2025. Thứ Sáu Tuần XXXII thường niên. Lc 17, 26-37

Một số sự kiện trong cuộc sống có khả năng khiến chúng ta dừng lại...