Chẳng phải vì yêu hóa dại khờ Nên rời điện ngọc xuống chơi thơ Mặc da sương gió in màu nắng Thắm máu châu thiêng đẫm rượu hồng.
Dù muốn hay không, chúng ta phải chân nhận rằng, mầu nhiệm tình yêu nơi Thập giá của Ngôi Lời là một sáng kiến có một không hai trong vũ trụ. Bởi chưng, mầu nhiệm đó dĩ nhiên là sáng kiến tự do và tình yêu của Thiên Chúa, nhưng không phải theo kiểu “ngẫu hứng và lập dị” mà luôn mang nơi mình lối nẻo “ hữu lý và độc đáo”. Một Thiên Chúa không an vị nơi điện ngọc nhưng đã ngụp lặn trong dòng đời sương gió, hầu mang đến cho nhân loại nét bút thư tình mang tên :Thiên Chúa trao tặng chính mình.
Chắc hẳn sẽ khó chấp nhận một Thiên Chúa dám cúi xuống thật sâu nơi tầng ý nghĩa thực tại phận người, để lắng nghe đời lầm lỡ trong dang dở của buổi hồng hoang tạo dựng. Thế nhưng, Ngài là một Thiên Chúa dám “hóa dại vì yêu” biết đâu con người mảy may suy nghĩ lại cho mối tình đơn độc này.
Mối tình điên dại của Thiên Chúa với con người lắm lúc tưởng chừng như vô vọng. Không một tín hiệu đáp lại từ con người. Kinh thánh, nhất là Cựu ước, đôi khi dùng những hình ảnh rất là mạnh mẽ và hình tượng để mô tả sự bất trung, bất tín, bất nghĩa của dân Israel, kẻ được Chúa chọn làm người tình. Đó là hình ảnh một con điếm (Isaia 23,16). Ôi mối tình này thật không cân xứng với Thiên Chúa.
Lạ lùng thay, với một tình nhân bạc như vôi, vậy mà Thiên Chúa vẫn lăn xả vào nàng. Vẫn tìm mọi cách nối lại mối tình một cách tuyệt vọng. Chàng liên tục gởi sứ giả tới làm hoà, những mong nàng nghĩ lại mà chấp nối cuộc tình. Nhưng nàng thật là phũ phàng. Sứ giả đến, kẻ thì nàng đuổi đi, người thì bị nàng mắng nhiếc trù dập, thậm chí nàng còn lập mưu giết chết cả sứ giả của chàng. Dụ ngôn về những tá điền gian ác nói lên hình ảnh đó (Mt 21:30-38).
Một tình nhân phản trắc lăng loàn như vậy, lẽ ra thì ‘không có cửa’ nữa, nhưng chàng vẫn điên dại lăn xả vào nàng, với một tia hy vọng rất mong manh. Nó giống như một ván cờ, mà con bài cuối cùng cũng đã được đặt lên bàn. Con bài đó chính là con Một mà Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban để ai tin thì khỏi phải chết (Ga 3:16).
Thiên Chúa đã đánh cược con bài duy nhất mà ngài còn lại trong tay. Nếu mất cú này, ngài kể như mất trắng, không còn gì nữa để mất. Ngài lăn xả vào mối tình này một cách điên cuồng, si mê, điên dại, với tất cả những gì mà ngài có. Đến nỗi đem ngay người con Một duy nhất ra đánh cuộc, những mong là nguời tình phản trắc bất trung, là nhân loại, sẽ suy nghĩ lại cho.
Cho dù nàng, người tình của Thiên Chúa, có quay đầu trở lại, hậu quả sứt mẻ mà nàng gây ra cho mối tình này quá to lớn. Nàng đã ‘không còn có cửa’ vì sự bất xứng. Tự thân, nàng không còn cách nào để tự cứu chữa mình. Dù có cố gắng đến đâu, mọi nỗ lực của nàng cũng đều bó tay. Hậu quả của tội lỗi nàng gây ra chỉ có cửa duy nhất là cửa chết. Tuyệt vọng!
Nhưng không sao, Người tình điên dại của nàng cũng đã tiên liệu trước. Chàng sẽ thay mặt nàng mà gánh vác mọi hậu quả. “Tội lỗi của chúng ta, chính Người đã mang vào thân thể mà đưa lên thập giá. Để một khi đã chết với tội, chúng ta sống cuộc đời công chính” (1Pet 2, 24).
Chúng ta không có cửa, không còn mặt mũi để đứng trước mặt người yêu mà mình đã liên tục phản bội. Nhưng mọi hậu quả của tội lỗi chúng ta đã được ngài gánh lấy, để từ đây chúng ta được trở nên công chính, nghĩa là có mặt mũi mà đứng trước mặt Chúa. Điều chờ đợi duy nhất mà ngài chờ ở mỗi người chúng ta là một sự đáp lại.
Mùa chay là mùa chúng ta đáp lại tiếng gọi của Người yêu chúng ta một cách si mê điên dại, một Người tình không ngớt lăn xả vào chúng ta, những mong ở chúng ta có một sự đáp lại, “Hãy hết lòng trở về với ta”. Lắm khi dù chỉ là một sự đáp lại bất xứng.