Nếu chỉ còn 1 ngày để sống, người ta thường dùng nhiều hình ảnh để nói về cuộc đời. Có người xem cuộc đời như một bản nhạc với nhiều cung bậc cảm xúc. Có người nhìn cuộc đời như một cuốn sách mà mỗi trang là những điều mới mẻ đang chờ đợi khám phá. Người khác lại nghĩ cuộc đời như một cuộc hành trình gian khổ nhưng cũng đầy hy vọng hướng về cùng đích…
Cũng vậy, có thể nói cuộc đời như một cuốn lịch mà mỗi ngày trôi qua ta không thể lấy lại được. Tháng Mười Một về, nhìn cuốn lịch trên tường đã mỏng dần mới ngỡ rằng một năm đã dần trôi qua. Điều này khiến con người ta liên tưởng nếu cuộc đời mỗi người được gói gọn trong một cuốn lịch, thì tháng Mười Một là khoảng thời gian gần cuối của một đời người. Có lẽ là một sự tình cờ ngẫu nhiên thú vị khi trong Phụng vụ Giáo Hội, tháng Mười Một được dành đặc biệt để nhớ về những người đã khuất, không chỉ như gợi nhớ về những kỷ niệm nhưng là để cầu nguyện cho họ trong niềm tin vào Mầu Nhiệm Hiệp Thông của Giáo Hội.
Và một cách tự nhiên, nhớ về những người đã khuất cũng hướng ta nghĩ về chung cuộc của đời ta. Khi nghĩ về cái chết không làm cho ta cảm thấy bi quan. Chết là một cánh cửa mà đã là người thì ai cũng phải bước qua. Dù bậc vua chúa với cao lương mỹ vị, với thuốc trường sinh đến những nhà khoa học với những phát mình gây chấn động địa cầu, hay những bậc hiền triết tu hành sống sự khôn ngoan đức độ, đến những kẻ ăn mày nơi phố chợ mà cả đời không được một bữa ăn no. Tất cả đều bất lực trước sự gõ cửa của tử thần. Nghĩ về ngày tận cùng của đời mình, đó là khoảng lặng giúp mọi người ý thức hơn về cuộc sống hiện tại của mình. Thực tế cho thấy nhiều người sống như không sống, hay họ chỉ” tồn tại “chứ họ “không sống”.
Đôi khi chúng ta chỉ sống như một cái máy được lập trình chứ không như một con người thực sự. Nếu cuộc sống cứ trôi theo vòng tuần hoàn như vậy thì thật vô nghĩa. Thế hệ này nối tiếp thế hệ khác theo cùng một chương trình thì đâu là ý nghĩa của đời người ? Đâu là giá trị của mỗi con người với những nét độc đáo, riêng biệt, cá vị của riêng mình ? Có bao giờ trong cuộc sống ta dừng lại và tự hỏi cuộc sống tôi đang sống có nghĩa gì không?
Nếu như cái chết là dấu chấm hết cho cuộc đời mỗi người vậy thì bao công sức tôi bỏ ra lãng phí hết hay sao? Khi đặt những câu hỏi như vậy ta mới thấy ý nghĩa lớn lao về sự sống đời sau nơi niềm tin Kitô Giáo. Người ta chỉ làm tốt nhất vai trò của mình khi đó là lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng trong đời. Và nếu ta sống và hành động như thể ngày mai ta sẽ chết thì chắc hẳn ai trong chúng ta cũng sẽ sống hết tình, sẽ yêu thương hết mình, sẽ hiến thân hết sức để sau này không phải hối tiếc thốt lên hai chữ “giá mà, nếu như,” khi nhắm mắt xuôi tay.
Tháng Mười Một, tháng cầu nguyện cho những người thân yêu đã qua đời, đồng thời là lời mời gọi, lời nhắn nhủ đối với những người đang sống: Hãy sống như chỉ còn một ngày để sống, Hãy thực hiện mơ ước như thể đó là cơ hội cuối trong đời. Mỗi người chúng ta thường tự nhủ ngày mai ta sẽ làm điều này điều nọ.
Ít ai tự hỏi sao ta không bắt đầu ngay hôm nay vì biết đâu ngày mai sẽ không bao giờ đến? “Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Cớ gì ta không sống thật sâu…”?!
Bài viết: Mai Mắm
(Bài viết được tác giả gửi đến dongthanhtamhue.net)